您现在的位置是:Kinh doanh >>正文
Nhận định, soi kèo Israel vs Estonia, 2h45 ngày 23/3: Khởi đầu suôn sẻ
Kinh doanh2人已围观
简介 Phạm Xuân Hải - 22/03/2025 05:25 World Cup 20 ...
Tags:
相关文章
Nhận định, soi kèo Slovan Ljubljana vs Jadran Dekani, 21h00 ngày 22/3:
Kinh doanhHoàng Ngọc - 22/03/2025 11:50 Nhận định bóng ...
阅读更多Về nơi học sinh tiểu học cứ mưa to là… nghỉ
Kinh doanh- Con đường độc đạo nối bản Cờ Đỏ với điểm trường chính đã bị trận lũ năm 2013 cuốn phăng. Có những hôm đang học, thấy mưa to quá thầy cho trò về sớm, trò vừa qua suối, dòng nước lũ đục ngầu đã hung hãn ào về… Xã Thượng Trạch, huyện Bố Trạch (Quảng Bình) có hai trường tiểu học. Trường Tiểu học số 1 đóng tại trung tâm xã và Trường Tiểu học số 2 Thượng Trạch được đặt tạ bản Cờ Đỏ, cách điểm 1 khoảng gần 20 km.
Bản Cờ Đỏ có 58 hộ, 237 khẩu, 100% là đồng bào dân tộc Ma Coong sinh sống từ bao đời nay. Bản nằm cách đường 20 hơn 4 km với những con dốc dựng đứng, đá lởm chởm, muốn đi xe máy vào với bản cũng khó vì chỉ cần rung tay là có thể ngã nhào.
Còn từ đường 20 đi vào khoảng 2km là điểm trường tiểu học.
Trước đây, đã có một đoạn đường bê tông men theo suối dài khoảng 500 m, có con đường này, bà con dân bản đi được xe máy vào tận bản, học sinh đi học cũng đỡ khổ. Nhưng trận lũ quét năm 2013 đã cuốn phăng con đường xuống suối, để lại những mảng bê tông gãy gập, đá trơ ra lởm chởm dưới lòng suối.
Trường Tiểu học số 2 này có tất cả 49 em học sinh với lớp 1 lớp 1 lớp 2 đều 11 em, lớp 3,4 mỗi lớp có 9 em và lớp 5 có 8 em. Cứ vào mỗi buổi sáng, tất cả các em lại đi bộ men suối, trên con đường đầy đá suối trơn trượt để đến trường.
“Vào mùa nắng không nói, chứ cứ có một trận mưa vừa là mỗi sáng thầy phải ra tận suối để dắt các cháu qua. Nếu mưa to kéo dài hơn một ngày thì chắc chắn các cháu phải nghỉ học vì nước suối rất lớn, không thể nào qua được”.
“Có khi cả lớp đang học, thấy mưa to quá không dứt, thầy cho trò về sớm. Mới dẫn các em qua suối thì dòng nước lớn ập về, chậm một chút thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra” - thầy giáo Hoàng Bảo Tăng cho biết.
Trường tiểu học số 2 Thượng Trạch gồm 10 điểm trường với 20 phòng học thì chỉ có 3 phòng kiên cố, 5 phòng bán kiên cố, 11 phòng tạm và 1 phòng phải mượn nhà dân.
10 điểm trường thì chỉ 3 điểm có sóng điện thoại, các bản lại cách xa nhau cả chục cây số, có những bản phải đi bộ mấy tiếng đồng hồ mới đến nơi, nên nhiều thông tin đến và đi không kịp thời làm ảnh hưởng đến công tác dạy và học của thầy trò.
Bên trong gian bếp “Ở Cờ Đỏ, tiếng là điểm trường chính nhưng không có sóng điện thoại, không nước sạch, y tế, đường đi lại khó khăn, bếp ăn của giáo viên cũng rất tạm bợ, mùa mưa nhà bếp dột tứ tung, nhà vệ sinh cũng chỉ là mấy tấm bạt chăng lên che mưa nắng.
Trường cũng rất mong có bếp ăn đúng tiêu chuẩn để có thể mở lớp bán trú cho các em học sinh đỡ phải đi về ngày 4 lượt, rất vất vả, chưa kể trời mưa đá suối trơn trượt” - thầy Võ Anh Tuân, hiệu trưởng nhà trường tâm sự.
Trường có 38 cán bộ giáo viên và nhân viên thì chỉ có 3 nữ làm các công việc văn phòng, còn lại là những thầy giáo cắm bản.
“Chúng tôi cũng cố gắng hết sức tạo điều kiện cho các thầy, năm nay cắm ở bản chưa có điện, chưa có sóng điện thoại thì năm sau sẽ được đổi ngược lại. Nhưng bản không có sóng điện thoại thì nhiều, nên có những thầy phải chờ mấy năm mới được dạy ở những bản có sóng và điện năng lượng” - thầy Tuân chia sẻ thêm.
Mùa mưa lũ đã đến, đầu nguồn nước dữ, các thầy giáo cắm bản không chỉ đi lại vất vả mà còn rất nguy hiểm, vì đường đi hầu hết qua khe qua suối.
Để khắc phục, các thầy đã tập trung nhau lại, đóng bè chở xe máy vượt lũ để đi tiếp. “Có những ngày nghỉ đúng lúc trời mưa to, muốn về nhà với con cũng đành chịu vì đường đi đã bị cô lập. Thầy giáo ở lại cùng dân bản, dân bản ăn gì thầy ăn nấy” - một thầy giáo tâm sự.
Hải Sâm
">...
阅读更多Bản gốc bài luận gây xôn xao của nam sinh 18 tuổi
Kinh doanhNguyễn Tiến Thành - tác giả bài luận về bức họa "The School of Athens" vừa tốt nghiệp Trường THPT Chuyên Hà Nội - Amsterdam. Ảnh: NVCC
Dưới đây là bản gốc tiếng Anh bài viết về “The School of Athens” của Tiến Thành.
Aristotle is earthly; Plato, otherworldly. The thinkers are secular, but the architecture is Christian. The greatest High Renaissance artists—Michelangelo, Leonardo, Bramante—merge with the greatest minds of ancient Greece. Light floods the fresco, the light of an age of classical-antiquity revival, of the artist-humanist, of spiritual and intellectual reconciliation. Initially, I believed The School of Athens could be understood only as the glorious rediscovery of the ancient Western tradition by Renaissance Europeans. What value has it for a Vietnamese like me, brought up in a fundamentally different time, culture, and education system? Yet closer study revealed that the painting represents an ideal of learning as universal as it is inspiring: relentless, unhindered critical inquiry that crosses physical, cultural, and disciplinary boundaries. Resonating from ancient Athens through Renaissance Italy to modern-day Hanoi, where I live, the ideal depicted in Raphael’s School salvages the hope that, despite cultural and political restrictions, love of knowledge will prevail.
The title The School of Athens is a misnomer that conceals Raphael’s broad vision of learning. Banners over the fresco, which was painted between 1509 and 1511 under the commission of Pope Julius II, read Causarum Cognitio, meaning “Seek Knowledge of Causes.” With that, Raphael seems to suggest that what unites the figures is neither an institution nor prestige, but a common quest for knowledge and wisdom (“knowing why,” as Aristotle put it). The work is not so much a glorification of the great thinkers of antiquity as an extolment of the process of learning itself.
Raphael conveys the life of the mind through physical activities. Nowadays, we tend to take this conception of intellectual engagement for granted; back in the early 16th century, however, it was revolutionary. According to Glenn W. Most in “Reading Raphael: The School of Athens and Its Pre-Text,” in the tradition of personifying the seven liberal arts in painting, philosophy had usually been portrayed as an idealized woman flanked by male philosophers. Though alluding to this tradition by painting an enthroned lady on a tondo above the fresco, Raphael separated her completely from the central scene, allowing Plato and Aristotle to dominate. While scholars have focused on the contrast and balance between Plato and Aristotle—everything from their hand gestures to the colors of their clothing—what impresses me the most is Raphael’s decision to emphasize not an idealized personification of knowledge, but ordinary mortals immersed in the process of seeking knowledge through demonstrating and debating.
In fact, while having fun identifying each figure, I was surprised at the pluralism and inclusiveness of Raphael’s vision of learning. By some counts, only a third of the figures hail from ancient Athens; others lived far beyond that time or place. Raphael even included thinkers from outside the Western canon, including Zoroaster, a prophet from ancient Persia, and Averroës, a medieval Islamic scholar and an interpreter of Aristotle’s philosophy.
These two figures also challenge the common understanding that the various thinkers can be neatly separated along the idealism-realism axis between Plato and Aristotle. Averroës was a brilliant physician, physicist, and astronomer, yet he is placed on the side of the idealist Plato, and is consulting Pythagoras, who is often associated with mysticism. Similarly, Zoroaster, who resembles an astrologer holding a celestial globe, represents the practice of studying the stars and planets in order to divine human affairs—thus blending heavenly and earthly studies. All of this seems to recognize the spirit of inquiry as being fully inclusive, crossing temporal, geographical, cultural, and disciplinary borders.
Inspiring as that vision of learning may be, I still wondered where the viewer fits in. Should we simply gaze upon these great figures with admiration for their relentless pursuit of knowledge? Robert Haas, in Raphael’s School of Athens: A Theorem in a Painting?, offers an edifying answer: “Raphael is here painting not a historical gathering, but a Renaissance library collection.” According to Haas, the philosophers personify their books. I find this interpretation intuitive, because the fresco was painted on a wall of the Stanza della Segnatura, then the pope’s personal library. It also hints at a greater truth about the study of classic books. To portray the great thinkers, Raphael employed illusionism, a technique that makes the figures appear to be in the same room as the viewer. Thus, the viewer becomes not simply a passive observer of preserved knowledge, but a participant in ongoing conversations that span countries and centuries.
With this interpretation in mind, I’ve come to view Raphael’s fresco as an invitation to engage with the great thinkers of the past—to learn from or question their ideas. Unfortunately, such an invitation has been largely withheld from students in Vietnam. Here, ideological constraints in the modern education system along with a tradition of rote learning have resulted in limited exploration of a narrow range of ideas. For instance, in mandatory high-school civics courses, “philosophy” is introduced only to advance Marxism-Leninism. Ideas seem to be taught not so much for critical study as for nation building, through the promotion of a single worldview.
But rather than being pessimistic, I am inspired by the notion that The School of Athens represents a personal library, for it suggests that if we recognize the need to unlearn the habits of our formal schooling, and strive to be independent thinkers and engage with books, we can still attain true wisdom. Moreover, the painting’s historical context gives me hope that in the future, the pursuit of knowledge in Vietnam might flourish. Just as prosperity and leisure time enabled ancient Athenians to contemplate high-minded ideas, and a surge of wealth due to trade ushered in the Renaissance in Italy, Vietnam’s rapid economic growth might be changing its intellectual scene. More individuals are pursuing education and employment abroad, then bringing back new ideas and methods of learning for younger generations. An increasing number of foreign-language learners means that works by a wider range of thinkers can be translated, examined, and discussed. Though we have far more work ahead, it is promising to see debate organizations and experimental-learning communities sprouting up. In Hanoi, for instance, an informal organization called the Integrity Network has brought together a group of leading theorists and students in the humanities and social sciences to form Reading Circle Vietnam, whose participants discuss books and debate with experts on a variety of topics. The questions posed, on topics ranging from democracy to liberty to feminism to the validity of Vietnamese nationalism, keep getting bolder and encourage contrasting perspectives. Although still small in scope, these initiatives seem to be pioneering a trend of which I am happy to be a part.
This encouraging sign proves that rather than mindlessly absorbing a single perspective, more and more Vietnamese youths are interested in seeking alternative viewpoints from around the world, especially in the realms of history and politics. Yet we can still do better in extending Raphael’s ideal of critical inquiry into our intellectual endeavors. For example, recently, members of a club of high-school and college students interested in international relations, including me, began reading the works of Henry Kissinger. We admired his effective realpolitik and noble-minded interpretation of American diplomacy. Indeed, there is something to learn from Kissinger’s efforts to end the Vietnam War and normalize U.S. relations with China. However, upon further research, I find it troubling that there was no debate or even acknowledgment among us of Kissinger’s actions (some critics have called them war crimes) in supporting secret bombing in Cambodia, massacres in what was then East Pakistan, and oppressive regimes in Latin America. Perhaps due to a lingering tendency to accept the authoritativeness of “great ideas,” instead of carefully examining them, we simply treated his thoughts with reverence. Our approach was far from the one immortalized in Raphael’s painting.
The most insightful lesson I derived from The School of Athens is that the great thinkers are there not for us to respect unquestioningly, but rather for us to question respectfully. For me, the work is powerful ultimately because it reminds me that even under my country’s circumstances, individuals who love learning can work toward the ideal it depicts. The universal spirit of intellectual freedom and critical inquiry cannot be subdued, and while I look forward to seeing the painting in person someday, I will always strive to establish a personal School of Athens wherever my quest for knowledge takes me.
(Theo The Atlantic)
">...
阅读更多
热门文章
- Nhận định, soi kèo Delhi FC vs Real Kashmir, 15h30 ngày 22/3: Khó tin cửa dưới
- Sao hàn ngày 27/5: Suga (BTS) tiết lộ bài hát được viết khi nhóm cân nhắc việc tan rã
- Cuộc chiến giằng co tên gọi Hoa hậu Hoà bình Việt Nam
- Khánh Vân: 'Sau một đêm ngủ dậy, tôi bỗng có nhà và xe mới'
- Nhận định, soi kèo Romania vs Bosnia Herzegovina, 2h45 ngày 22/3: Khởi đầu thuận lợi
- Máy kiểm kho Zebra TC15: Bền bỉ, chức năng toàn diện, giá cả phải chăng
最新文章
-
Nhận định, soi kèo New Caledonia vs New Zealand, 13h00 ngày 24/3: Tưng bừng bắn phá
-
Sao Hàn 27/6: Theo tờ Sports Kyunghyang, kể từ lúc phát hành đến thời điểm hiện tại, ‘Hạ cánh nơi anh’ vẫn luôn nằm trong danh sách 10 những bộ phim được xem nhiều nhất trên Netflix của Nhật Bản. Các chuyên gia truyền thông tại Nhật Bản cho rằng sức hút của bộ phim tương đương với bộ phim nổi tiếng ‘Bản tình ca mùa đông’ - một trong những biểu tượng của truyền hình Hàn Quốc. Bên cạnh đó, nam chính Hyun Bin cũng được ví như ‘Bae Yong Joon thứ 2’.
Exid xác nhận phát hành album đầy đủ thứ 2 tại Nhật Bản mang tên B.l.e.s.s.e.d ngày 19/8 tới. Trước đó một tháng, trưởng nhóm Solji sẽ ra mắt đĩa đơn với tư cách nghệ sĩ solo. Dispatch đưa tin cặp đôi Lee Joon và Jung Somin chính thức chia tay sau 3 năm hẹn hò. Đại diện của cả hai bên đã xác thực nguồn tin này, cặp đôi đường ai nấy đi vì lý do lịch trình bận rộn và tiếp tục giữ mối quan hệ đồng nghiệp, ủng hộ nhau trong tương lai. BTS xuất hiện trên tạp chí Vogue Nhật Bản ấn bản tháng 8. BTS cũng là một trong những nhóm nhạc thần tượng được mời xuất hiện trên tạp chí danh giá này. Kim Yong Ji xác nhận góp mặt trong dự án ''Truyền thuyết hồ ly'', sánh vai cùng Lee Dong Wook, Kim Bum và Jo Bo Ah. Hiện phim đang trong quá trình casting, dự kiến lên sóng nửa cuối năm nay. Mới đây, trên trang Instagram của đài tvN đã đăng tải hình ảnh xe cà phê được dàn diễn viên chính phim điện ảnh Dream gồm IU, Lee Hyun Woo và Park Seo Joon gửi đến đến phim trường bộ phim ''Điên thì có sao''. Xe cà phê này đã được gửi cùng banner ủng hộ Kim Soo Hyun và đính kèm thêm hình chibi của các diễn viên. Mới đây, Kang Dong Won đã bất ngờ xuất hiện giao lưu với người hâm mộ trên Youtube. Mặc dù đây là buổi phát sóng bất ngờ nhưng đã thu hút hơn 2000 người xem chỉ trong vài giây khi vừa công chiếu. Công ty quản lý của IU, EDAM Entertainment thông báo sẽ thực hiện các biện pháp cứng rắn chống lại những người bình luận ác ý đối với nữ ca sĩ. "Đối với các đối tượng có hành vi phỉ báng ác ý, phát tán thông tin sai sự thật, quấy rối tình dục, xâm phạm đời tư, tấn công cá nhân và gây tổn hại danh tiếng, chúng tôi sẽ tiến hành áp dụng biện pháp pháp luật đối với những người bình luận tấn công ác ý nhằm vào IU. Công ty sẽ thu thập bằng chứng bằng cách tự điều tra và nội dung do người hâm mộ gửi đến, sau đó gửi đơn kiện đến cơ quan điều tra", EDAM Entertainment thông báo trên trang chủ. Phim "Điên thì có sao" đứng hạng nhất trong danh sách những phim được thảo luận nhiều nhất tuần được công bố bởi công ty khảo sát GOODDATA. Trong Top 3 còn có sự xuất hiện của bộ phim ''Một lần nữa'' và ''Cửa hàng tiện lợi'' Saet Byul với sự tham gia của Ji Chang Wook và Kim Yoo Jung. Lê Hiếu
Bộ ảnh cưới lộng lẫy của cựu thành viên Wonder Girls
Bộ ảnh cưới lộng lẫy của nữ thần tượng khiến người hâm mộ không thể rời mắt.
" alt="Sao Hàn 27/6: 'Hạ cánh nơi anh' đại thắng tại Nhật Bản">Sao Hàn 27/6: 'Hạ cánh nơi anh' đại thắng tại Nhật Bản
-
“Tôi sợ cảm giác vắng lặng lắm rồi...” Mới đây nghệ sĩ Vân Dung gây bất ngờ cho khán giả khi xuất hiện trong phim “Những ngày không quên” với vai bà Dung buôn lợn. Đây có phải là vai diễn đầu tiên của chị trong mùa dịch Covid- 19 không? Vì sao, chị nhận lời vào vai diễn này?
Đây là vai quần chúng, chỉ có một câu thoại trong phim thôi và vai của tôi cũng không có tên nên cả đoàn phim gọi tôi là... quần chúng Chúa. Mặc dù chỉ là vai quần chúng và chỉ được nói có một câu thôi, nhưng bởi vì tôi diễn nhiệt tình quá nên đạo diễn Đỗ Thanh Hải thương tình. Anh thấy tội quá, tôi đi 30 kim lên phim trường chỉ để nói một câu nên anh viết thêm câu thoại và đặt tên cho vai diễn của tôi là bà Dung Mão (Cười).
Vai diễn của nghệ sĩ Vân Dung là điểm nhấn thú vị của phim "Những ngày không quên".
Sự xuất hiện của Vân Dung trong vai bà buôn lợn chua ngoa, cơ hội đã đem đến màu sắc mới cho phim, tạo ra những điểm giải trí hấp dẫn cho khán giả. Trong quá trình tham gia bộ phim này, có kỷ niệm vui buồn gì, chị có thể chia sẻ?
Kỷ niệm á? Ngày nào lên điểm quay là cũng cười không ngậm được miệng. Buổi đầu tiên tôi đi quay thì đi từ 6h30 đến nơi là 7h30. Ngồi trang điểm một tiếng, sau đó tôi lao ra sân tập diễn nhiệt tình với bạn diễn. Đến khi vừa bấm máy thì mưa rợp trời, gió ầm ĩ, cả đoàn phải ngồi chờ đến... 4h chiều mới được quay.
Và các ngày hôm sau cũng vậy. Vì thế, đoàn phim đã đổi tên cho tôi thành “Dung mưa”. Mà sao khi diễn, tôi diễn rất nghiêm túc mà cả đoàn phim cứ lăn ra cười. Nhiều lúc tôi nghĩ hay cái mặt mình nó bất bình thường nhỉ? (Cười lớn)
Rất nhiều nghệ sĩ chia sẻ, trong thời gian dịch covid- 19 diễn biến phức tạp, phải cách ly xã hội thì công việc diễn xuất bị “đóng băng”, thu nhập không có, khiến không ít nghệ sĩ lâm vào tình cảnh khó khăn. Vậy dịch covid- 19 đã ảnh hưởng đến thu nhập, cuộc sống của Vân Dung như thế nào?
Đối với tôi, ảnh hưởng của dịch Covid- 19 là tôi không được gặp khán giả yêu mến của mình. Tôi thèm được diễn và nhớ sân khấu. Còn lại mọi sinh hoạt vẫn bình thường. Thời gian qua ở nhà, tôi được sống chậm đúng nghĩa. Có thời gian dành cho gia đình và hoàn toàn được nghỉ ngơi.
Nhưng thật sự là bình thường, bản thân rất ghét cảnh tắc đường. Ghét lắm! Nhưng những ngày dịch bệnh diễn biến phức tạp vừa qua thì tôi chỉ mơ ước được... tắc đường như trước đây vì đường phố vắng lặng quá. Tôi sợ cảm giác vắng lặng lắm rồi...
Ngoài việc tham gia MV “Việt Nam ơi cùng nhau đồng lòng” cùng các nghệ sĩ như Xuân Hinh, Xuân Bắc, Tự Long, Tuấn Hưng, Minh Quân… kêu gọi mọi người cùng nhau quyết tâm đồng lòng đẩy lùi dịch bệnh, thì trong thời gian ở nhà vừa qua, chị dành thời gian cho việc gì?
Tôi dành thời gian cho gia đình, đọc sách, xem phim và làm nốt những công việc mà hàng ngày mình yêu thích!
Thời gian ở nhà phòng tránh dịch Covid- 19, nữ nghệ sĩ cho biết mình sống chậm, luôn suy nghĩ tích cực. “Được khen xinh mà vẫn... ế”
Cách đây vài ngày, nghệ sĩ Vân Dung cũng khiến nhiều người trầm trồ khi chia sẻ bức ảnh diện bikini khoe vóc dáng thon gọn, ngày càng trẻ trung, xinh đẹp, làn da trắng không tì vết. Chị có thể chia sẻ bí quyết để giữ gìn vóc dáng và làn da đẹp như thế?
Tôi làm gì có bí quyết gì đâu. Chỉ là mình cười nhiều, sống vô tư và luôn nhìn ra những mặt tích cực của mọi người và sống đơn giản. Thế thôi. Tôi không nói xấu ai và không nghe ai nói xấu mình. Cứ cười thả ga luôn.
Bức ảnh được mọi người quan tâm là lần đầu tiên tôi để lộ ảnh mặc ít vải đấy. Giấu kín 45 năm đấy! (Cười). Tôi chụp ảnh chỉ để lưu giữ làm kỷ niệm khi đi du lịch cùng gia đình. Bạn quản lý chia sẻ ảnh lúc nào, tôi không biết. Đến khi các phóng viên nhắn tin, gọi điện mới... ngã ngửa ra (Cười).
Để luôn tươi trẻ, Vân Dung sống vô tư, đơn giản và cười nhiều...
Với nhan sắc ngày càng mặn mà như thế này, nếu nói không có người “vây quanh” chị thì có vẻ khó tin nhỉ?
Thế mà tôi vẫn ế. Ế bền vững luôn. Thi thoảng tôi được khen xinh thế thôi, còn nói chung là... xấu quanh năm mà.
Là nữ nghệ sĩ khá cởi mở khi chia sẻ về công việc, diễn xuất, nhưng khi hỏi về đời tư, chị lại “giấu biệt”?
Gia đình là nơi để mình trốn tránh sự ồn ào của sân khấu và cuộc sống sôi động ngoài kia. Tôi vốn sống đơn giản và luôn muốn những người thân của mình được bình yên.
Cuộc sống của mình không ai có thể nắm tay từ tối tới sáng được. Chỉ sợ chia sẻ rồi đến một ngày nào đấy, bàn tay xòe ra thì chả lẽ lại thanh minh? Tốt nhất là mình nên tìm một nơi kín đáo và bình yên để hưởng hạnh phúc giản dị thôi nhỉ?
Sắp tới, chị có kế hoạch gì về diễn xuất? Nghe nói chị sắp trở lại màn ảnh nhỏ với vai diễn thú vị?
Tôi sẽ tham gia một vai nhỏ trong bộ phim truyền hình dài tập. Phim này quy tụ dàn sao của loạt phim truyền hình. Kịch bản rất hay và cuốn hút ngay từ tập phim đầu tiên. Các vai trong phim, vai nào cũng rất hay. Tôi mong chờ từng ngày để đến ngày phim được bấm máy.
Vân Dung chia sẻ: "Cuộc sống của mình không ai có thể nắm tay từ tối tới sáng được. Chỉ sợ chia sẻ rồi đến một ngày nào đấy, bàn tay xòe ra thì chả lẽ lại thanh minh?"
Sau thời gian cách ly, có vẻ hoạt động biểu diễn của Vân Dung lại... tưng bừng nhỉ? Không biết thu nhập của chị “nhỉnh” đến mức độ nào rồi?
Hơi hơi nhỉnh một tí. (Cười) Mặc dù hết giãn cách xã hội nhưng các chương trình biểu diễn vẫn chưa hoạt động bình thường. Nhà hát Tuổi trẻ cũng chuẩn bị cho chương trình 1/6. Nói chung, nếu để mọi thứ trở về quỹ đạo bình thường thì có lẽ phải đến tháng 6 tới.
(Theo Dân trí)
Vân Dung, Phương Linh khoe eo và lưng trần ở Gặp nhau cuối năm
- Gặp nhau cuối năm 2020 - chương trình thay thế Táo quân - đang nhận được nhiều sự quan tâm của khán giả. VietNamNet xin giới thiệu những khoảnh khắc ''độc nhất" hậu trường chương trình.
" alt="Vì sao “Táo y tế” Vân Dung giấu biệt, không chia sẻ chuyện đời tư?">Vì sao “Táo y tế” Vân Dung giấu biệt, không chia sẻ chuyện đời tư?
-
Những năm gần đây, các cuộc tranh luận trên mạng Internet của người Việt trở nên sôi nổi khác thường. Dường như sự sôi nổi của các cuộc tranh luận ấy với sự tham gia đông đảo của nhiều người thuộc nhiều nhóm tuổi, nghề nghiệp có gì đó rất khác với cuộc sống phẳng lặng nặng chuyện áo cơm thường ngày. Cuộc tranh luận sổi nổi xung quanh ý kiến của PGS.TS Đoàn Lê Giang về việc đưa chữ Hán-Nôm vào dạy trong trường phổ thông là một cuộc tranh luận như thế. Một cuộc tranh luận sôi nổi
Có lẽ bản thân PGS.TS Đoàn Lê Giang và cả những nhà chuyên môn khác tham gia hội thảo cũng không ngờ rằng ý kiến về chuyện đưa chữ Hán-Nôm vào giảng dạy trong trường phổ thông lại được công chúng quan tâm đến thế.
PGS. TS Đoàn Lê Giang, tác giả của ý kiến gây "bão" dư luận những ngày qua. Ảnh: Lê Văn. Thông thường, những cuộc hội thảo chuyên môn thường chỉ có từ vài chục đến trên dưới trăm người tham gia và thảo luận. Kỉ yếu của hội thảo được in và tặng cho những người tham dự với số lượng rất hạn chế. Ngoài những người tham gia hội thảo, sẽ không có nhiều người đọc những bài được đăng trong đó hoặc nếu có thì số lượng cũng rất nhỏ.
Tuy nhiên, khi truyền thông đại chúng đưa tin về Hội thảo và ý kiến của PGS.TS Đoàn Lê Giang với những tiêu đề đầy… “khiêu khích” và người dùng các trang mạng xã hội chia sẻ lại những bài viết này, cuộc tranh luận đã bùng nổ dữ dội.
Theo quan sát của tôi trong cuộc tranh luận này những người ủng hộ đa phần là những người biết ít nhiều chữ Hán, chữ Nôm hoặc cả hai trong khi ở phía những người phản đối dường như có rất ít người có thể đọc được chữ Hán và chữ Nôm.
Một điểm đáng chú ý nữa là trong cuộc tranh luận ồn ào này, sự xuất hiện công khai của các nhà nghiên cứu Hán-Nôm trên phương tiện truyền thông đại chúng rất thưa thớt. Nhiều nhà nghiên cứu cao niên có tên tuổi và cả những nhà nghiên cứu trẻ có những thành tựu đáng chú ý những năm gần đây dường như đều đứng ngoài cuộc tranh luận.
Thông thường Hán-Nôm vốn là lĩnh vực chuyên môn khá hẹp ở Việt Nam. Vậy thì tại sao lần này, cuộc hội thảo và cụ thể hơn là ý kiến về việc đưa chữ Hán-Nôm vào trường phổ thông lại thu hút sự quan tâm lớn đến như thế?
Có nhiều nguyên nhân nhưng có lẽ nguyên nhân chủ yếu nhất nằm ở chỗ ý kiến của PGS.TS Đoàn Lê Giang đã “động nhân tâm” và gợi đến rất nhiều liên tưởng, trong đó có cả những liên tưởng và suy diễn vượt xa khỏi ý tưởng và câu chữ của người đưa ra ý kiến trong hội thảo.
Sự phản ứng của công chúng với ý kiến đề nghị đưa chữ Hán-Nôm vào trong trường học không chỉ là thuần túy là sự phản đối một ý tưởng giáo dục.
Nhiều người phản đối (tất nhiên không phải là tất cả) đã phản ứng mạnh mẽ trong sự liên tưởng đến những vấn đề đang ngày một trầm trọng của đất nước như: chủ quyền quốc gia vị đe dọa và xâm hại, sự “xâm lăng” tinh vi và toàn diện trong lĩnh vực văn hóa, những yếu kém của nền giáo dục, tình trạng thật giả lẫn lộn trong khoa học…
Chính sự phản ứng mạnh mẽ xuất phát từ tình cảm và sự liên tưởng ấy đã dẫn dắt cuộc tranh luận trên các trang mạng xã hội rời xa khỏi vấn đề mà PGS.TS Đoàn Lê Giang đề ra: đề xuất giảng dạy chữ Hán-Nôm trong trường học.
Trong bản tham luận của mình, tác giả cũng chỉ mới phác ra ý tưởng về việc giảng dạy Hán-Nôm ở trường phổ thông ở mức rất thận trọng nhưng khi tranh luận và phê phán, nhiều người đã mặc định như thể đó đã trở thành một chủ trương-chính sách lớn, sẽ được thực hiện đại trà trên tất cả các trường học và Hán-Nôm rồi đây sẽ trở thành bộ môn bắt buộc dành cho tất cả các học sinh ở phổ thông.
Có người suy diễn xa hơn khi cho rằng đây là chủ trương đưa chữ Hán-Nôm vào thay thế cho tiếng Anh trong nhà trường!? Thậm chí có cả những ý kiến cho rằng rồi đây chữ Hán-Nôm sẽ thay thế cho chữ Quốc ngữ và như thế là “quay lùi bánh xe lịch sử?”….
Chính vì thế mà từ chỗ phản đối, nhiều người tham gia tranh luận trên các trang mạng xã hội đã phê phán và chỉ trích quá đà khi công kích cá nhân người đưa ra đề nghị trên bằng những lời lẽ rất nặng nề.
Đấy là một sự không công bằng đối với người đã phát biểu trong hội thảo. Khi cuộc tranh luận và sự phê bình, chỉ trích diễn ra theo hướng đó, nó giống như một trận đấu võ không có trọng tài mà một bên là “nhà chuyên môn” thi đấu theo thể thức của môn “boxing” trong khi các “đối thủ” thì tấn công bằng các đòn thế của “võ tự do”.
Những gì còn lại sau tranh luận
Cho dẫu có xu hướng đi ngày một xa khỏi ý kiến ban đầu của PGS.TS Đoàn Lê Giang, cuộc tranh luận nói trên cũng đặt ra rất nhiều vấn đề cần tiếp tục suy nghĩ cho cả giới chuyên môn và công chúng.
Thứ nhất là vấn đề làm thế nào để chữ Hán-Nôm và những văn bản cha ông viết bằng thứ chữ đó tiến gần lại hơn với công chúng? Cuộc tranh luận đã làm rõ thêm rằng trên thực tế nhận thức của một bộ phận công chúng về chữ Hán, chữ Nôm và di sản được ghi lại bằng thứ chữ đó rất hạn chế.
Hoạt động ngoại khóa của một lớp học chữ Hán ngoài nhà trường. Ảnh: FB Nguyễn Sử. Rất nhiều người nhầm tưởng chữ Hán và chữ Nôm, thứ chữ cha ông chúng ta đã dùng suốt hơn nghìn năm để viết nên những tác phẩm văn học, lịch sử nổi tiếng và được đưa vào trong chương trình học tập ở trường phổ thông từ trước đến nay đồng thời cũng là tiếng Trung hiện đại, ngôn ngữ mà người Trung Quốc đang sử dụng. Trách nhiệm giải quyết vấn đề này có một phần không nhỏ thuộc về các nhà nghiên cứu và giảng dạy Hán-Nôm.
Thứ hai, người Việt chúng ta cần có thái độ và tư thế như thế nào trong việc tiếp nhận, kế thừa và nghiên cứu những di sản văn hóa mà các thế hệ đi trước để lại cũng như tiếp nhận tinh hoa văn hóa của thế giới để hội nhập vào thế giới văn minh?
Liệu rằng sự tiếp nhận và kế thừa di sản văn hóa của cha ông có mâu thuẫn với việc giao lưu và hội nhập vào thế giới văn minh?
Những ý kiến tranh luận thể hiện sự đối lập gay gắt giữa việc học Hán-Nôm với học các thứ tiếng như Anh, Pháp… phần nào thể hiện trong vô thức sự lúng túng của người Việt khi đứng trước những giá trị của Đông và Tây.
Thứ ba, cuộc tranh luận được đẩy đi rất xa và rộng với nhiều vấn đề khác nhau đã đặt ra cho tất cả người Việt quan tâm đến vận mệnh của dân tộc một câu hỏi: chúng ta là ai và chúng ta sẽ thế nào?
Như một quy luật tất yếu, khi Việt Nam ngày càng hội nhập sâu vào thế giới và chia sẻ các giá trị phổ quát của nhân loại, nhu cầu khám phá, làm rõ quá khứ và tìm lại cội nguồn sẽ ngày một trở nên mạnh mẽ.
Tái xác nhận “Identity” sẽ trở thành một nhu cầu tự thân của mỗi cá nhân và của cả cộng đồng. Trong quá trình ấy, quá khứ nói chung và di sản Hán-Nôm sẽ có vai trò lớn.
Khi nhìn ở phạm vi rộng lớn như thế, cả ý kiến đề nghị đưa Hán-Nôm vào giảng dạy trong trường học và những ý kiến phản đối mạnh mẽ thực ra đều thể hiện nhu cầu định vị lại chính bản thân mình và cộng đồng mà mình quy thuộc vào.
Sau một thời gian ồn ào, cuộc tranh luận rồi cũng sẽ lắng xuống. Nhiều người khi bình tĩnh lại sẽ nhận ra nhiều ý kiến chỉ trích đã “đi quá đà”.
Với riêng tôi, ý kiến đề nghị của PGS.TS Đoàn Lê Giang trong tư cách một nhà nghiên cứu là rất bình thường. Chuyện tranh luận hay phản bác lại ý kiến của ông cũng là chuyện bình thường vì không phải mọi dẫn chứng và lập luận ông đưa ra đều hoàn toàn hợp lý.
Chẳng hạn, nếu như ông đưa ra dẫn chứng học sinh Nhật Bản có phân môn tự chọn là Cổ điển trong môn Quốc ngữ ở bậc học Trung học phổ thông để kế thừa và nghiên cứu di sản của cha ông sẽ thuyết phục hơn chuyện học sinh Nhật phải học bắt buộc một số lượng chữ Hán ở từng cấp học bởi vì tiếng Nhật hiện đại vẫn phải dùng đến các chữ Hán đó.
Tất nhiên, cho dù ủng hộ ông về ý tưởng, tôi vẫn không mấy lạc quan về tương lai của ý tưởng đó khi nó được thực hiện trong thực tế khi chữ Hán-Nôm được đưa vào trường học cho dù chỉ là môn tự chọn hay sinh hoạt câu lạc bộ.
Nếu như nền giáo dục hiện tại không được cải cách một cách cơ bản thì cho dù đưa vào bất cứ một nội dung mới nào, nó cũng sẽ thất bại. Chất lượng của các môn học hiện hành, chẳng hạn như môn Văn hay Lịch sử đủ để dự đoán kết quả ấy.
Tất nhiên, tranh luận và phản đối khác với mạt sát và công kích cá nhân. Sẽ rất thiếu công bằng đối với cá nhân PGS.TS Đoàn Lê Giang và không có ích gì thêm cho cộng đồng người Việt nếu như cuộc tranh luận chỉ dựa trên những suy diễn.
Có lẽ trải qua một thời gian dài, người Việt không có nhiều cơ hội và không gian để tranh luận thoải mái vì thế khi mạng internet đột ngột đem lại điều ấy, người Việt chúng ta đã sôi nổi tranh luận mà chưa quen với những nguyên tắc và kĩ năng tranh luận. Để có nó, có lẽ người Việt cần cả đến thời gian và sự tự thân nỗ lực của mỗi người.
Nguyễn Quốc Vương
" alt="Điều còn lại sau cuộc tranh luận 'đưa chữ Hán vào trường học'">Điều còn lại sau cuộc tranh luận 'đưa chữ Hán vào trường học'
-
Nhận định, soi kèo Uruguay vs Argentina, 06h30 ngày 22/3: Mất Messi, mất hết
-
Bức thư cô giáo Brandy Young gửi phụ huynhMột phụ huynh đã đăng tải bức thư lên trang Facebook của mình với thái độ khá hài lòng và bức thư nhanh chóng được lan truyền với hơn 59.000 lượt “share”.
“Brooke đang rất thích giáo viên mới của mình” – chị Samantha Gallagher viết chú thích dưới bức ảnh.
Chị Gallagher - mẹ của bé gái 7 tuổi Brooke tỏ ra rất vui mừng khi biết rằng con gái mình sẽ không phải vò đầu với đống bài tập về nhà vào năm học tới.
“Sẽ không có bài tập về nhà trong năm nay” – cô Brandy Young giải thích trong bức thư. “Thay vào đó, tôi đề nghị các phụ huynh dành buổi tối để làm những việc đã được chứng minh là có tương quan với sự thành công của một đứa trẻ. Cùng nhau ăn tối, cùng nhau đọc sách, cùng nhau vui chơi bên ngoài và cho trẻ đi ngủ sớm”.
Cô giáo Brandy Young và học sinh của mình Cô Young cũng nói rằng bài tập về nhà không có tác dụng với lớp học của cô một chút nào hết. Vì thế, cô quyết định thực hiện một thay đổi có ý nghĩa.
“Các em đã làm việc chăm chỉ cả ngày. Khi về nhà, chúng còn có những thứ khác cần phải học” – cô nói với tờ CBS News. “Tôi đang cố gắng phát triển toàn diện con người trẻ. Không có lợi ích gì khi trẻ về nhà mà vẫn cầm giấy và bút”.
Quyết định của cô Young đã nhận được sự ủng hộ của nhiều phụ huynh, trong đó có chị Gallagher. “Chúng tôi rất vui khi vào cuối một ngày dài, con bé được trở về nhà và thư giãn, để làm một đứa trẻ… ra ngoài vui chơi, kết bạn, dành nhiều thời gian hơn cho gia đình”.
“Hy vọng điều này sẽ làm thay đổi một số thứ” – một người dùng Facebook viết.
Chính sách không bài tập về nhà của cô Young cũng đang được một số giáo viên khác trong khu vực xem xét làm theo và cô rất vui về điều đó.
- Nguyễn Thảo(Theo CBS News)
Bức thư gửi phụ huynh gây xôn xao của cô giáo Mỹ